

Has that same quiet, deeply observant melancholy tone common to other Yoshimoto books I've read. But I couldn't help be drawn forward by the story, wondering if the characters would forgive themselves and find ways to move forward from the holding patterns they were stuck in. There were some moments that strained credulity for me (particularly the ways Kazami tolerates the erratic and sometimes violent behavior of the damaged Sui), and also incest is a theme that is given a strangely light touch here. Years later, Kazami is drawn back into that story and everything swirling around it when she becomes enmeshed with three other people whose lives were also shaped by it. The author himself (a Japanese man who has lived for many years in America) committed suicide shortly after writing it. In the book, a number of translators, including Kazami's boyfriend, have committed suicide while trying to translate an unpublished short story from English to Japanese. This was a very interesting read, especially for a challenge like this - as the book deals so directly with translation, with English vs.

#januaryinjapan (a bookstagram challenge) provided a perfect excuse to take it down and find out. This book had been on my shelves for decades, and I was pretty sure I had never read it. Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ về N.P lại cảm thấy toàn thân chìm trong một màn sương bàng bạc mơ hồ, rõ ràng trên đầu là nắng ấm đến vậy mà xung quanh lại lạnh vô cùng. Mùa hè năm đó đã phải lòng câu chuyện nhỏ này, đọc đi đọc lại và gần như thuộc lòng một số đoạn đặc biệt yêu thích.

Mùa hè của câu chuyện và mùa hè lần đầu đọc N.P hòa quyện vào nhau trong sự mơ hồ của không gian và thời gian, đã chẳng còn có thể phân định rạch ròi. Bản thân mình cũng không rõ tình cảm với N.P chính xác là gì, chỉ biết sự tồn tại của câu chuyện ấy trong mình là một mùa hè nóng với ánh nắng vàng chói chang lúc chính ngọ. Cũng có người thấy đồng cảm với số phận đứng bên lề của nhân vật. Không lên gân, không chút cường điệu, không phán xét, đó là cách bà tạo nên một N.P dữ dội và ám ảnh nhưng không hề thiếu vắng sự chân thành và điềm tĩnh, như thể đọc thư tay từ người bạn thân thiết, rất dịu dàng.Ĭó thể có những người đọc và thấy ghê tởm cách sống đó. Như thể tất cả đều thật bình thường và chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Điểm mà mình yêu nhất trong văn phong của Banana đó là khả năng viết về những chuyện kỳ cục, bất bình thường với một giọng điệu thản nhiên, bình tĩnh. Ở điểm cực Bắc, N.P của Banana, tồn tại những nhà tù tinh thần như vậy. Đó là đoạn mở đầu của North Point, cảm hứng cho N.P, mà theo như Banana diễn tả là "một bản nhạc xưa thật buồn bã" The prison walls are dark and cold and grey"
